Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

Cái sự xem bóng đá

Tình hình là sắp đến chung kết World Cup năm 2014 rồi, nhanh vãi cứt. Lại nhớ đận năm 2010, chung kết Hà Lan – Tây Ban Nha chốt sổ một kỳ World Cup ngập ngụa trong tiếng kèn vuvuzela, lại đúng dịp cả nhà thằng Dương đi Cửa Lò nghỉ mát, thế là nó đứng ra đăng cai luôn địa điểm ăn chơi nhảy múa xem chung kết. 

Anh em hồi đó còn toàn thành phần phởn phơ đời FA, ngày đi làm như đi chơi, đêm lục xục như chim lợn, nên hô một tiếng là tập hợp được đầy đủ luôn. Hồi đó đéo có những lý do như vợ không cho đi, ở nhà dọn cứt cho con hay mai em phải đưa con bồ về quê… như bây giờ, rất rất vui. Trước giờ bóng lăn, anh em hăng hái hớn hở như sinh viên ngày nhập học, mỗi thằng chạy một ngả để chuẩn bị cho một đêm chung kết thành công vang dội. Thằng Dương ở nhà lo hậu cần, còn mình với thằng Bờm từ Cầu Giấy chạy tít xuống Giáp Bát để lấy ít hoa cây gai dầu.

Thành phần tham gia hôm ấy ban đầu có thằng Dương, thằng Bin, thằng Bờm, mình và một thằng bạn của thằng Dương. Thằng này to mồm nhất, tuyên bố sống chết gì cũng không được bỏ lỡ trận này, đã xem là phải xem đến cùng. Anh em gật gù hưởng ứng ra vẻ rất tâm đắc, trên sân bóng chưa lăn mà ngoài sân đã uống hết mẹ nó cả diệu mình mang qua cũng như chai diệu quý mà ông già thằng Dương cất trong tủ từ lâu hôm nay thằng con mang ra đãi khách. Đang đà vui thì Nguyên Kịch đi làm ở đâu về cũng chạy qua, mang theo một ít hoa cây gai dầu tuy đã có mùi mốc mốc như giẻ lau bảng nhưng về cơ bản vẫn chiến được. Sẵn có khách mới đến, anh em quyết định ngừng diệu chuyển qua phần xông hơi thảo dược. Đéo thằng nào có máy xay, thế là thằng Dương đem nguyên bộ dao thớt của nhà ra dùng. Anh em lại xúm vào mỗi người một tay, thằng băm băm chặt chặt, thằng làm đót, thằng cuốn, phối hợp hoàn hảo nhuần nhuyễn ăn đứt cái chiến thuật tiki taka đầu buồi gì đấy của bọn Tây Ban Nha. Nói thêm một chút, anh em toàn ủng hộ Đức ghét Tây Ban Nha cho nên hôm đó tất cả quay sang cổ vũ cho Hà Lan, mặc dù Đức với Hà Lan cũng có ưa đéo gì nhau.

Anh em hỏa rất nhiệt tình, hết điếu nhỏ sang điếu to sang điếu cực to rồi lại quay về điếu nhỏ, tùy theo tốc độ sản xuất. Trên sân bóng vẫn chưa lăn mà trong phòng thì đã nghi ngút khói, nhìn đéo khác gì động Hương Tích mùa khai hội, thiếu mỗi một ông cởi trần mặc quần đùi nhổ hương đang thắp trong lư ra nhúng vào xô nước cho bà con đỡ ngộp. Bẵng đi một lúc chẳng còn thằng cặc nào quan tâm đến bóng đá với chung kết nữa. Phòng có mỗi cái máy tính thì nhao nhao giẫm đạp lên nhau để chỉnh nhạc, thằng này năn nỉ thằng kia sau bài của ông cho tôi chen bài của tôi vào nhé. Đỉnh cao của sự hỗn loạn xuất hiện khi thằng Dương bê đồ ăn ra. Đồ ăn ở đây là khoảng 12 quả trứng đập vào chậu rửa mặt đánh đều lên với thịt băm và mộc nhĩ, sau đó đổ vào chảo gang quân dụng rán lên. Thành phẩm là món trứng đúc thịt to như cái pizza, dày ngang cái chăn bông, nhìn rất uy hiếp. Nhưng mà xin lỗi các em gái dẩm lồn hay làm bánh làm đồ ăn rồi bốt lên bờ lốc ẩm thực, kinh nghiệm cho thấy riêng về đồ ăn cái gì càng xấu về khoản trình bày thì ăn càng ngon. Cả cái chảo trứng đúc thịt to đùng nhoằng cái chỉ còn một khoanh bằng cái bánh gai, anh em để dành cho lúc giữa hiệp hoặc hết trận nhỡ mà đói thì còn có cái mà đớp.

Giờ hoàng đạo đã điểm, thằng Dương trịnh trọng mở phần mềm SopCast, đến lúc đấy tất cả mới nhận ra là phòng thằng Dương đéo có TV và anh em phải xem chung kết World Cup trên máy tính. Thôi mà quan trọng cặc gì nữa, thời buổi hiện đại thế này rồi, TV sắp tuyệt chủng con mẹ nó rồi, anh em cũng nên làm quen với công nghệ một chút. Trên sân trọng tài đã dắt hai đội ra làm nghi lễ chào cờ hát quốc ca. Giữa khoảng lặng trước khi vào bài quốc ca Tây Ban Nha tự dưng lại có tiếng ngáy pho pho rất hào sảng nhịp nhàng cất lên. Cái địt cụ thằng nào vô duyên thế nhỉ? Anh em quay lại thì hỡi ôi thằng bạn của thằng Dương, lãnh tụ tinh thần của dân thức đêm xem bóng đá đã nằm chổng dái kéo gỗ từ khi nảo khi nào. Đéo được, nó hô hào anh em thức xem rồi lại đi ngủ là sao? Thằng Dương xông vào véo tai cù nách búng dái đủ kiểu, đéo ăn thua. Ô hay thằng này nó không hút nằm ngửi khói thôi mà cũng phê được à?

Trên sân bóng đã lăn, nhưng địt mẹ sao màn hình lại đen xì thế kia? Đúng là đen xì thật, lại còn đéo có tiếng. Thế này thì còn xem cái lồn gì nữa. Anh em quay sang chuyên viên kỹ thuật, tức là thằng Dương để tìm trợ giúp, nhưng chuyên viên kỹ thuật lúc đó đã xông quá nhiều hoa cây gai dầu nên chỉ biết ngồi đần thối ra ngơ ngác nhìn anh em. Lại chúi đầu vào lạch cạch chuyển kênh tìm kênh, nhưng địt con mẹ cái thằng SopCast, bình thường xem đéo sao, tự dưng đến hôm chung kết lại đéo tìm đâu ra một kênh nào phát được quá 5 phút. Lạch cạch một lúc mới tìm được kênh ổn ổn để xem thì địt mẹ lại đến lượt ông Nguyên Kịch cáo lỗi anh em tôi đi nằm cái mệt quá. Thôi, đi làm cả ngày mệt rồi, cho nó ngủ. Mà quái hình như cái bệnh ngủ này nó lây được hay sao mà một lúc sau đó lại đến thằng Dương chuyển từ tư thế ngồi sang tư thế nửa ngồi nửa nằm, rồi nằm thật. Không, không thể để tình hình tiếp tục diễn biến thế này được, chung kết bốn năm một lần mấy tỉ con người mong chờ mà lại đi ngủ hết thế này à? Thế nhưng cứ như để trêu ngươi, tiếp tục đến lượt thằng Bin đang ngồi dựa vào tường cũng tự dưng choãi cái rầm. Rốt cuộc là rụng hết chẳng còn thằng cặc nào thức xem trận chung kết ngoài mình và thằng Bờm. Bờm thì lại vốn chẳng quan tâm cặc gì đến bóng đá (hay ít ra nó vẫn tỏ ra như vậy). Như để chứng minh rằng Bờm đúng, Hà Lan biến sân vận động bóng đá thành võ đường, đá đấm bẩn thỉu vãi lồn, trọng tài rút thẻ vàng mỏi cả tay. Hiệp chính không bàn thắng, dây dưa sang hiệp phụ, mình vừa xem vừa chửi luôn mồm giữa tiếng ngáy vang dội của anh em, Bờm thì vẫn từ tốn như Phật Di Lặc vì nó có quan tâm cặc gì đến bóng đá đâu. Đến lúc thằng hói Iniesta vô lê phát vào lưới Hà Lan thì hai thằng quyết định tắt máy tính đi ngủ vì lúc đấy cũng hết mẹ nó hoa cây gai dầu rồi, địt mẹ bóng với chả bánh như cặc, Tây Ban Nha như cặc, Hà Lan như cặc. 

Thế mà địt mẹ nó hai năm sau, xem chung kết Euro lại gặp Tây Ban Nha, xem luôn ở khách sạn có yếu tố Tây Ban Nha luôn. Đúng là ghét của nào trời trao của ấy, câu này luôn đúng với mình. Thằng Dương sau gần hai năm ở Tân Gia Ba chổng đít làm phò cho bọn tư bản tài chính thối nát đã lên đời đến chóng mặt, nó về nước thuê hẳn một phòng to đùng ở Melia để rước anh em lên xem bóng đá, thật cảm kích. Đội hình chỉ còn mình, thằng Bin và hai vợ chồng thằng Dương. Đêm chung kết ngập ngụa trong whisky hảo hạng, xì gà hảo hạng, lại còn có nguyên cái bánh ngọt to vãi lồn mà room service tận tụy đẩy lên phòng lúc 1 giờ sáng, địt mẹ đúng khách sạn 5 sao có khác, dịch vụ đâu ra đấy. Nhưng cũng giống như hai năm trước, và thậm chí còn tệ hơn, đéo ai xem hết trận. Mình chỉ nhớ sáng hôm sau dậy móc điện thoại ra mở 3G xem kết quả mới biết Tây Ban Nha đầu buồi lại vác cúp về nhà, chứ còn đến giờ có ai hỏi tỷ số là bao nhiêu chắc mình cũng đéo nhớ (mà đúng là đéo nhớ thật, he he).

Chung kết năm nay anh em tan tác mỗi thằng một ngả, điểm qua sơ sơ thì thằng nào muốn cưới vợ đã cưới hết rồi, thằng nào muốn có gấu thì đã có hết rồi, đéo có cơ hội tụ tập bù khú nữa nên mình dự rằng năm nay sẽ không có thằng nào ngủ gật giữa trận.











Thứ Tư, 11 tháng 6, 2014

Cái sự học toán (tiếp và chưa hết)

Năm lớp 5 êm đềm trôi qua, kỳ thi tốt nghiệp tiểu học êm đềm trôi qua. Đùng cái mở đầu cấp 2 mình lại tiếp tục tặng cho ông cụ bà cụ thêm một cú sốc: mình thi trượt lớp chuyên toán (vâng địt cụ nó lại là toán). Cụ bà nhà mình lại lên gặp thằng mặt lồn hiệu phó (trường mình là trường liên cấp) nước mắt ngắn nước mắt dài, thế nhưng sự thật phũ phàng vẫn là mình thi trượt vào lớp 6 Toán 1. Không những thế mà mình còn bị xếp vào lớp 6C2. Tưởng như không còn gì tồi tệ hơn, thế nhưng hóa ra lại đéo phải.

Nói thêm về cái lớp 6C2 này. 6C2 là 6 Chọn 2, là một cái nồi lẩu mà nhà trường tạo ra để ném đủ loại học sinh hổ lốn vào. Thi trượt lớp chuyên? Vào 6C2. Học sinh cá biệt mà lớp chuyên đéo muốn nhận? Vào 6C2. Học sinh trái tuyến chuyển đến mà trường đéo biết xếp vào đâu vì hết mẹ nó suất rồi? Vào 6C2. Sĩ số lớp vì thế đông vãi cả cứt. Giáo viên phụ trách các bộ môn cũng là những giáo viên trẻ chưa có kinh nghiệm, hoặc giáo viên từ các trường ngoại thành mới chuyển đến (trường mình là trường điểm ở trung tâm).

Thế hóa ra lại hay vì học sinh 6C2 có rất nhiều đứa giỏi (tất nhiên trong đó có cả mình rồi, hi hi). Giỏi nhưng lại bị bọn học sinh cùng trường, kể cả lớp chuyên lẫn lớp thường coi khinh như chó ghẻ. Thế là không ai bảo ai, cả bọn chúi đầu vào học để cho bọn tiểu nhân củ cặc kia chúng nó biết thế nào là đẳng cấp học sinh giỏi trường làng, hoặc học sinh giỏi sa cơ lỡ vận. Quyết tâm hừng hực như biểu tình chống Trung Quốc lan mẹ cả sang giáo viên, vốn cũng không được xếp ngồi cùng mâm với bọn giáo viên lão làng ở trường. Có bao nhiêu phương pháp sư phạm vốn chỉ đang được chạy chế độ trial các thầy cô mang ra triển bằng hết. 

Kết quả đéo ai ngờ là trong kỳ thi học sinh giỏi quận Lê Chân năm đó, 6C2 giật được một loạt giải cao vãi cứt, trong đó có giải nhất môn... văn của mình (đề bài là phân tích bài thơ Nguyên tiêu của ông Minh Râu đấy các bạn ợ). Nói đéo phải mê tín chứ cái ngày nhận được thông báo đạt giải nhất văn của quận có lẽ là ngày trọng con bà nó đại nhất trong đời đi học của mình. Thằng mặt lồn hiệu phó vào tận lớp trao thưởng cho các em, phát biểu vung tí mẹt, ảnh chụp chí choách, địt cụ nó chứ hồi đấy các em mà đã biết uống bia hơi chắc nó cũng kéo ra quán thật. Tập thể thầy cô và các em học sinh lớp 6C2 mắt sáng long lanh nhìn về tương lai rạng ngời.

Thế nhưng địt mẹ đời lại không như là mơ các bạn ạ. Bọn diều hâu cầm đầu là thằng hiệu phó đã ngay lập tức đánh hơi ra mùi thịt sống. Hết năm lớp 6, một loạt giáo viên của 6C2 được cất nhắc lên làm giáo viên chủ nhiệm các lớp chuyên trong trường, theo đó là một cuộc tái định cư ồ ạt của những học sinh có thành tích tốt (tất nhiên trong đó có cả mình rồi, hi hi). Nhẽ ra đã đéo có chuyện gì nếu như mình được đi theo cô giáo dạy văn sang lớp chuyên văn, nhưng thế lồn nào mình lại phải đi theo ông giáo chủ nhiệm dạy toán sang lớp chuyên toán-tin hay còn gọi là 7T2. Cho đến giờ mình vẫn đéo hiểu sao giải nhất văn cấp quận lại bị xếp vào lớp chuyên toán, liệu ông cụ bà cụ nhà mình có tác động gì không?

Gớm cái địt cụ nó chứ sang lớp chuyên cái khác hẳn. Được chuyển ngay vào dãy giảng đường mới xây sạch sẽ khang trang, gạch hoa bóng lộn, quạt trần vù vù ôi chao là mát, chả bù với cái phòng học 6C2 tối tăm ẩm thấp nhiều lúc vừa học vừa bịt mũi vì mùi phân chuồng ở ngoài bay vào. Những tưởng có thể khôi phục lại tình yêu với môn toán, nhưng hóa ra đéo phải các bạn ạ. Lớp chuyên nên chương trình nặng vãi lồn, ông giáo chủ nhiệm cũ của mình lần đầu tiên được giao trọng trách dẫn dắt lớp chuyên ở trường điểm nên ra sức nhồi nhét. Học trên lớp chưa đủ, tuần còn phải đến nhà thầy học thêm 3 buổi nữa. Bài học thêm toàn lấy từ sách dạy toán của Liên Xô, nhìn đã muốn vãi mẹ nó cả cứt ra quần. Mỗi buổi phải giải mấy chục cái phương trình, rút gọn cả trăm cái biểu thức, trong tiếng xập xình uỳnh uỳnh của giàn loa hàng bãi Nhật xuỵn của hàng xóm. Dần dà mình đéo chịu được, rồi chán, rồi chính thức bắt đầu đấm cặc vào môn toán. Ngồi học mà đầu óc để đi đâu, chỉ muốn nhanh con mẹ nó lên rồi về lục mấy cái rương sách cũ của ông cụ. Có hôm đạp xe đi học thêm đến nửa đường mình quay mẹ về, vô tổ chức đéo chịu được. Được giao bài về nhà, mình đối phó bằng cách đi mua sách “Để học tốt Toán” – thật ra là sách giải bài tập toán trong sách giáo khoa (địt mẹ ông nào nghĩ ra mấy quyển sách này, thức thời nhưng cũng vô lương tâm vãi lồn) rồi cứ thế về mà táng vào vở. Kết quả là càng ngày càng xa rời toán học, nói văn vẻ là mình đã thành cái tập hợp rỗng mẹ nó rồi.

Ông chủ nhiệm biết nhưng cũng chẳng nói gì, vì bà cụ mình lúc đấy đã lên tới chức hội trưởng hội phụ huynh (cụ không làm thì còn đéo ai làm nữa). Mình cũng đéo suy nghĩ gì, vì lúc ấy đã vào tuổi choai choai, có nhiều thứ khác hay hơn để quan tâm, ví dụ như nhạc Backstreet Boys với cả Spice Girls chiếu trên Em Ti Vi, hệ điều hành Windows 95 cho phép xem ảnh nuy rõ ràng trung thực, đạp xe lượn hồ đi bám đuôi mấy em gái dậy thì sớm (địt mẹ ăn đứt bọn hot girl vú độn mồm mỏ vịt tóc củ hành bây giờ), hẹn bọn lớp khác cuối giờ ra sau trường tẩn nhau tranh giành lãnh thổ, rồi bắt đầu đêm nằm mơ thấy gái xong mộng tinh nhoe nhoét, vừa sướng vừa sợ. 

Nói tóm lại là đến lúc đó mình đã hoàn tất công cuộc đấm cặc vào môn toán. Và mình thấy cũng đéo đến nỗi tệ. Tưởng thế là hay, hóa ra đéo phải, vì đó chỉ là mở màn cho tấn thảm họa ở cấp 3 mà đến tận bây giờ thỉnh thoảng vẫn đi vào ác mộng của mình.


Cái sự học toán.

Mình đéo thích học toán, từ nhỏ đến giờ đã vậy rồi. 

Đéo phải vì bản thân môn toán nó chán hay làm sao, mà vì một nhẽ đơn giản là mình đéo ưa được đám thầy cô dạy cái môn này. Nói đéo phải mê tín chứ bi giờ nhiều đêm vẫn gặp ác mộng phải đi thi toán, chứng tỏ vết thương tinh thần do môn toán gây ra từ hồi mình còn nhỏ là rất nghiêm trọng và đéo có khả năng khắc phục được hoàn toàn.

Lần đầu tiên mình được nếm mùi bựa của giáo viên dạy toán là lúc lên lớp 3. Hồi đó đéo hiểu sao phụ huynh ai cũng muốn nhét con vào lớp chuyên toán. Nhà mình không phải ngoại lệ, bà cụ sau bao nhiêu lần đến nhà thằng mặt lồn hiệu phó cũng xin được một suất cho mình ngồi học thử ở lớp 3 Toán 1 (3T1). Chủ nhiệm là cô Hài (địt mẹ tên với tuổi) - béo như lợn, chân tay tủn mủn thô kệch, tóc phi dê xoăn tít, trông bần tiện vãi cứt, dưng mà được phụ huynh và ban giám hiệu rất rất tín nhiệm giao trọn công tác đưa các em lớp 3 thành thần đồng toán học. Bà cụ nhà mình cũng muốn mình thành thần đồng toán học nên trước khi mình vào lớp cũng có qua nhà cô Hài để nhắn gửi cô. Lúc cụ về mình hỏi chuyện, cụ chỉ bảo “Bà này vừa tiếp phụ huynh vừa xem phim chưởng bộ Hồng Kông”. Vãi lồn.

Nói đéo phải mê tín, ngay ngày đầu vào lớp mình đã suýt nữa đái mẹ ra quần trước phương thức sử dụng bạo lực cách mạng của cô Hài mặt lồn mê chưởng bộ Hồng Kông. Nói chuyện riêng trong giờ: phi thước kẻ vào mặt. Không tập trung nghe giảng: đáp phấn vào mặt. Không nhớ bài: thước kẻ gõ vào đốt ngón tay. Cô Hài lúc nào cũng bực bội khó chịu như đang bí đái bí ỉa, còn bọn trẻ con thì thành những cái bao cát cô trút giận. Đéo có giờ nào mà không có một đứa ăn đòn xong ngồi khóc thút thít, mắt sưng húp. Tất nhiên là mình chẳng học được cái lồn gì vì cứ đến giờ là nơm nớp không biết bao giờ bị hỏi thăm.

Thế rồi ngày đó cũng đến. Mình vẫn còn nhớ đó là một ngày hè nóng nực, cô Hài đang giảng bài tự dưng rú lên như chó dại  "Nó có chịu nghe đâu" rồi phi huỳnh huỵch như trâu húc mả xuống chỗ mình ngồi, xách tai kéo ra ngoài cửa rồi vất mình cái bịch như vứt con chó. Cái sự học thử ở 3T1 kết thúc với hai đầu gối trày xước và cái ngòi bút tõe ra làm đôi, cùng với một bài học về sử dụng bạo lực trấn áp bọn bất đồng chính kiến.

Ra khỏi 3T1, mình xuống 3T2 học trong sự thất vọng tiếc nuối của ông cụ bà cụ. Cô chủ nhiệm lớp này nhìn như ca sỹ Ái Vân, tính tình xem ra cũng dễ chịu. Mình yên tâm học hành, dần dần lọt vào top học sinh giỏi của lớp, lại đi học thêm đầy đủ ở nhà cô, mỗi sáng chứng kiến cảnh anh chồng cô quần đùi áo ba lỗ ra ngoài mua bát phở với cốc sữa trứng cho đứa con gái cô nó điểm tâm (con bé này được nuôi tốt nên phát triển hơn tuổi, bằng tầm tuổi mình mà tí nó đã nhú hi hi). Tất cả tưởng như khôi phục lại tình yêu của mình với môn Toán. Cho đến hôm có bài toán khó quá đéo biết giải dư lào, mình mới cầu cứu ông cụ. Ông cụ ngồi vò đầu bứt tai cắn quản bút mất một lúc mới xong. Mình chép bài giải vào vở và tự tin mang đến lớp.

Thế đéo nào cô chủ nhiệm lúc chấm bài lại kêu sai mới điên. Sai là sai thế nào, so kết quả với những bọn khác thì có khác đéo gì đâu, khác ở mỗi cách giải bài. Mà xem ra ông cụ mình giải toán còn ngắn gọn rõ ràng hơn so với bố mẹ anh chị nhà bọn kia. Sai là sai thế cặc nào. Nói sai khác gì bảo ông cụ nhà mình dốt toán à.

Mình bảo vệ thành quả của ông cụ vô cùng quyết liệt, quyết liệt đến mức cô chủ nhiệm đập bàn quát tháo ầm ĩ và yêu cầu mời phụ huynh đến nhà. Với ông cụ bà cụ nhà mình thì đây là một cú sốc vì trước nay mình được tiếng ngoan hiền đéo bao giờ làm cái gì sai với 6 điều Bác Hồ dạy. Hôm ông cụ bà cụ đến nhà cô mình cũng đi theo nhưng chỉ được đứng ngoài. Đéo biết cô nói với phụ huynh cái gì mà sau đó hai cụ bắt mình quán triệt là không bao giờ được nói cô giáo sai, và giải toán thì luôn luôn phải giải theo cách của cô giáo. Mình lờ mờ nhận ra đây là một hình thức trấn áp bọn bất đồng chính kiến khác, không có phi thước kẻ vào mặt, xách tai ném ra cửa nhưng hiệu quả thì không kém. Ông cụ chắc là cũng tức bỏ mẹ nhưng tính cụ vốn hiền, cụ chẳng muốn kích động thêm thằng con làm cách mạng.

Kể từ sau hôm đó mình những chỉ muốn đấm cặc vào môn toán. Rất may là toán tiểu học chưa có gì phức tạp nên kết quả học tập của mình vẫn khá khả quan. Cô giáo chủ nhiệm của mình từ lớp 4 đến lớp 5 may mắn thay lại là một người rất tốt.

(chưa xong)