Thứ Tư, 11 tháng 6, 2014

Cái sự học toán (tiếp và chưa hết)

Năm lớp 5 êm đềm trôi qua, kỳ thi tốt nghiệp tiểu học êm đềm trôi qua. Đùng cái mở đầu cấp 2 mình lại tiếp tục tặng cho ông cụ bà cụ thêm một cú sốc: mình thi trượt lớp chuyên toán (vâng địt cụ nó lại là toán). Cụ bà nhà mình lại lên gặp thằng mặt lồn hiệu phó (trường mình là trường liên cấp) nước mắt ngắn nước mắt dài, thế nhưng sự thật phũ phàng vẫn là mình thi trượt vào lớp 6 Toán 1. Không những thế mà mình còn bị xếp vào lớp 6C2. Tưởng như không còn gì tồi tệ hơn, thế nhưng hóa ra lại đéo phải.

Nói thêm về cái lớp 6C2 này. 6C2 là 6 Chọn 2, là một cái nồi lẩu mà nhà trường tạo ra để ném đủ loại học sinh hổ lốn vào. Thi trượt lớp chuyên? Vào 6C2. Học sinh cá biệt mà lớp chuyên đéo muốn nhận? Vào 6C2. Học sinh trái tuyến chuyển đến mà trường đéo biết xếp vào đâu vì hết mẹ nó suất rồi? Vào 6C2. Sĩ số lớp vì thế đông vãi cả cứt. Giáo viên phụ trách các bộ môn cũng là những giáo viên trẻ chưa có kinh nghiệm, hoặc giáo viên từ các trường ngoại thành mới chuyển đến (trường mình là trường điểm ở trung tâm).

Thế hóa ra lại hay vì học sinh 6C2 có rất nhiều đứa giỏi (tất nhiên trong đó có cả mình rồi, hi hi). Giỏi nhưng lại bị bọn học sinh cùng trường, kể cả lớp chuyên lẫn lớp thường coi khinh như chó ghẻ. Thế là không ai bảo ai, cả bọn chúi đầu vào học để cho bọn tiểu nhân củ cặc kia chúng nó biết thế nào là đẳng cấp học sinh giỏi trường làng, hoặc học sinh giỏi sa cơ lỡ vận. Quyết tâm hừng hực như biểu tình chống Trung Quốc lan mẹ cả sang giáo viên, vốn cũng không được xếp ngồi cùng mâm với bọn giáo viên lão làng ở trường. Có bao nhiêu phương pháp sư phạm vốn chỉ đang được chạy chế độ trial các thầy cô mang ra triển bằng hết. 

Kết quả đéo ai ngờ là trong kỳ thi học sinh giỏi quận Lê Chân năm đó, 6C2 giật được một loạt giải cao vãi cứt, trong đó có giải nhất môn... văn của mình (đề bài là phân tích bài thơ Nguyên tiêu của ông Minh Râu đấy các bạn ợ). Nói đéo phải mê tín chứ cái ngày nhận được thông báo đạt giải nhất văn của quận có lẽ là ngày trọng con bà nó đại nhất trong đời đi học của mình. Thằng mặt lồn hiệu phó vào tận lớp trao thưởng cho các em, phát biểu vung tí mẹt, ảnh chụp chí choách, địt cụ nó chứ hồi đấy các em mà đã biết uống bia hơi chắc nó cũng kéo ra quán thật. Tập thể thầy cô và các em học sinh lớp 6C2 mắt sáng long lanh nhìn về tương lai rạng ngời.

Thế nhưng địt mẹ đời lại không như là mơ các bạn ạ. Bọn diều hâu cầm đầu là thằng hiệu phó đã ngay lập tức đánh hơi ra mùi thịt sống. Hết năm lớp 6, một loạt giáo viên của 6C2 được cất nhắc lên làm giáo viên chủ nhiệm các lớp chuyên trong trường, theo đó là một cuộc tái định cư ồ ạt của những học sinh có thành tích tốt (tất nhiên trong đó có cả mình rồi, hi hi). Nhẽ ra đã đéo có chuyện gì nếu như mình được đi theo cô giáo dạy văn sang lớp chuyên văn, nhưng thế lồn nào mình lại phải đi theo ông giáo chủ nhiệm dạy toán sang lớp chuyên toán-tin hay còn gọi là 7T2. Cho đến giờ mình vẫn đéo hiểu sao giải nhất văn cấp quận lại bị xếp vào lớp chuyên toán, liệu ông cụ bà cụ nhà mình có tác động gì không?

Gớm cái địt cụ nó chứ sang lớp chuyên cái khác hẳn. Được chuyển ngay vào dãy giảng đường mới xây sạch sẽ khang trang, gạch hoa bóng lộn, quạt trần vù vù ôi chao là mát, chả bù với cái phòng học 6C2 tối tăm ẩm thấp nhiều lúc vừa học vừa bịt mũi vì mùi phân chuồng ở ngoài bay vào. Những tưởng có thể khôi phục lại tình yêu với môn toán, nhưng hóa ra đéo phải các bạn ạ. Lớp chuyên nên chương trình nặng vãi lồn, ông giáo chủ nhiệm cũ của mình lần đầu tiên được giao trọng trách dẫn dắt lớp chuyên ở trường điểm nên ra sức nhồi nhét. Học trên lớp chưa đủ, tuần còn phải đến nhà thầy học thêm 3 buổi nữa. Bài học thêm toàn lấy từ sách dạy toán của Liên Xô, nhìn đã muốn vãi mẹ nó cả cứt ra quần. Mỗi buổi phải giải mấy chục cái phương trình, rút gọn cả trăm cái biểu thức, trong tiếng xập xình uỳnh uỳnh của giàn loa hàng bãi Nhật xuỵn của hàng xóm. Dần dà mình đéo chịu được, rồi chán, rồi chính thức bắt đầu đấm cặc vào môn toán. Ngồi học mà đầu óc để đi đâu, chỉ muốn nhanh con mẹ nó lên rồi về lục mấy cái rương sách cũ của ông cụ. Có hôm đạp xe đi học thêm đến nửa đường mình quay mẹ về, vô tổ chức đéo chịu được. Được giao bài về nhà, mình đối phó bằng cách đi mua sách “Để học tốt Toán” – thật ra là sách giải bài tập toán trong sách giáo khoa (địt mẹ ông nào nghĩ ra mấy quyển sách này, thức thời nhưng cũng vô lương tâm vãi lồn) rồi cứ thế về mà táng vào vở. Kết quả là càng ngày càng xa rời toán học, nói văn vẻ là mình đã thành cái tập hợp rỗng mẹ nó rồi.

Ông chủ nhiệm biết nhưng cũng chẳng nói gì, vì bà cụ mình lúc đấy đã lên tới chức hội trưởng hội phụ huynh (cụ không làm thì còn đéo ai làm nữa). Mình cũng đéo suy nghĩ gì, vì lúc ấy đã vào tuổi choai choai, có nhiều thứ khác hay hơn để quan tâm, ví dụ như nhạc Backstreet Boys với cả Spice Girls chiếu trên Em Ti Vi, hệ điều hành Windows 95 cho phép xem ảnh nuy rõ ràng trung thực, đạp xe lượn hồ đi bám đuôi mấy em gái dậy thì sớm (địt mẹ ăn đứt bọn hot girl vú độn mồm mỏ vịt tóc củ hành bây giờ), hẹn bọn lớp khác cuối giờ ra sau trường tẩn nhau tranh giành lãnh thổ, rồi bắt đầu đêm nằm mơ thấy gái xong mộng tinh nhoe nhoét, vừa sướng vừa sợ. 

Nói tóm lại là đến lúc đó mình đã hoàn tất công cuộc đấm cặc vào môn toán. Và mình thấy cũng đéo đến nỗi tệ. Tưởng thế là hay, hóa ra đéo phải, vì đó chỉ là mở màn cho tấn thảm họa ở cấp 3 mà đến tận bây giờ thỉnh thoảng vẫn đi vào ác mộng của mình.


Cái sự học toán.

Mình đéo thích học toán, từ nhỏ đến giờ đã vậy rồi. 

Đéo phải vì bản thân môn toán nó chán hay làm sao, mà vì một nhẽ đơn giản là mình đéo ưa được đám thầy cô dạy cái môn này. Nói đéo phải mê tín chứ bi giờ nhiều đêm vẫn gặp ác mộng phải đi thi toán, chứng tỏ vết thương tinh thần do môn toán gây ra từ hồi mình còn nhỏ là rất nghiêm trọng và đéo có khả năng khắc phục được hoàn toàn.

Lần đầu tiên mình được nếm mùi bựa của giáo viên dạy toán là lúc lên lớp 3. Hồi đó đéo hiểu sao phụ huynh ai cũng muốn nhét con vào lớp chuyên toán. Nhà mình không phải ngoại lệ, bà cụ sau bao nhiêu lần đến nhà thằng mặt lồn hiệu phó cũng xin được một suất cho mình ngồi học thử ở lớp 3 Toán 1 (3T1). Chủ nhiệm là cô Hài (địt mẹ tên với tuổi) - béo như lợn, chân tay tủn mủn thô kệch, tóc phi dê xoăn tít, trông bần tiện vãi cứt, dưng mà được phụ huynh và ban giám hiệu rất rất tín nhiệm giao trọn công tác đưa các em lớp 3 thành thần đồng toán học. Bà cụ nhà mình cũng muốn mình thành thần đồng toán học nên trước khi mình vào lớp cũng có qua nhà cô Hài để nhắn gửi cô. Lúc cụ về mình hỏi chuyện, cụ chỉ bảo “Bà này vừa tiếp phụ huynh vừa xem phim chưởng bộ Hồng Kông”. Vãi lồn.

Nói đéo phải mê tín, ngay ngày đầu vào lớp mình đã suýt nữa đái mẹ ra quần trước phương thức sử dụng bạo lực cách mạng của cô Hài mặt lồn mê chưởng bộ Hồng Kông. Nói chuyện riêng trong giờ: phi thước kẻ vào mặt. Không tập trung nghe giảng: đáp phấn vào mặt. Không nhớ bài: thước kẻ gõ vào đốt ngón tay. Cô Hài lúc nào cũng bực bội khó chịu như đang bí đái bí ỉa, còn bọn trẻ con thì thành những cái bao cát cô trút giận. Đéo có giờ nào mà không có một đứa ăn đòn xong ngồi khóc thút thít, mắt sưng húp. Tất nhiên là mình chẳng học được cái lồn gì vì cứ đến giờ là nơm nớp không biết bao giờ bị hỏi thăm.

Thế rồi ngày đó cũng đến. Mình vẫn còn nhớ đó là một ngày hè nóng nực, cô Hài đang giảng bài tự dưng rú lên như chó dại  "Nó có chịu nghe đâu" rồi phi huỳnh huỵch như trâu húc mả xuống chỗ mình ngồi, xách tai kéo ra ngoài cửa rồi vất mình cái bịch như vứt con chó. Cái sự học thử ở 3T1 kết thúc với hai đầu gối trày xước và cái ngòi bút tõe ra làm đôi, cùng với một bài học về sử dụng bạo lực trấn áp bọn bất đồng chính kiến.

Ra khỏi 3T1, mình xuống 3T2 học trong sự thất vọng tiếc nuối của ông cụ bà cụ. Cô chủ nhiệm lớp này nhìn như ca sỹ Ái Vân, tính tình xem ra cũng dễ chịu. Mình yên tâm học hành, dần dần lọt vào top học sinh giỏi của lớp, lại đi học thêm đầy đủ ở nhà cô, mỗi sáng chứng kiến cảnh anh chồng cô quần đùi áo ba lỗ ra ngoài mua bát phở với cốc sữa trứng cho đứa con gái cô nó điểm tâm (con bé này được nuôi tốt nên phát triển hơn tuổi, bằng tầm tuổi mình mà tí nó đã nhú hi hi). Tất cả tưởng như khôi phục lại tình yêu của mình với môn Toán. Cho đến hôm có bài toán khó quá đéo biết giải dư lào, mình mới cầu cứu ông cụ. Ông cụ ngồi vò đầu bứt tai cắn quản bút mất một lúc mới xong. Mình chép bài giải vào vở và tự tin mang đến lớp.

Thế đéo nào cô chủ nhiệm lúc chấm bài lại kêu sai mới điên. Sai là sai thế nào, so kết quả với những bọn khác thì có khác đéo gì đâu, khác ở mỗi cách giải bài. Mà xem ra ông cụ mình giải toán còn ngắn gọn rõ ràng hơn so với bố mẹ anh chị nhà bọn kia. Sai là sai thế cặc nào. Nói sai khác gì bảo ông cụ nhà mình dốt toán à.

Mình bảo vệ thành quả của ông cụ vô cùng quyết liệt, quyết liệt đến mức cô chủ nhiệm đập bàn quát tháo ầm ĩ và yêu cầu mời phụ huynh đến nhà. Với ông cụ bà cụ nhà mình thì đây là một cú sốc vì trước nay mình được tiếng ngoan hiền đéo bao giờ làm cái gì sai với 6 điều Bác Hồ dạy. Hôm ông cụ bà cụ đến nhà cô mình cũng đi theo nhưng chỉ được đứng ngoài. Đéo biết cô nói với phụ huynh cái gì mà sau đó hai cụ bắt mình quán triệt là không bao giờ được nói cô giáo sai, và giải toán thì luôn luôn phải giải theo cách của cô giáo. Mình lờ mờ nhận ra đây là một hình thức trấn áp bọn bất đồng chính kiến khác, không có phi thước kẻ vào mặt, xách tai ném ra cửa nhưng hiệu quả thì không kém. Ông cụ chắc là cũng tức bỏ mẹ nhưng tính cụ vốn hiền, cụ chẳng muốn kích động thêm thằng con làm cách mạng.

Kể từ sau hôm đó mình những chỉ muốn đấm cặc vào môn toán. Rất may là toán tiểu học chưa có gì phức tạp nên kết quả học tập của mình vẫn khá khả quan. Cô giáo chủ nhiệm của mình từ lớp 4 đến lớp 5 may mắn thay lại là một người rất tốt.

(chưa xong)