Thứ Tư, 11 tháng 6, 2014

Cái sự học toán (tiếp và chưa hết)

Năm lớp 5 êm đềm trôi qua, kỳ thi tốt nghiệp tiểu học êm đềm trôi qua. Đùng cái mở đầu cấp 2 mình lại tiếp tục tặng cho ông cụ bà cụ thêm một cú sốc: mình thi trượt lớp chuyên toán (vâng địt cụ nó lại là toán). Cụ bà nhà mình lại lên gặp thằng mặt lồn hiệu phó (trường mình là trường liên cấp) nước mắt ngắn nước mắt dài, thế nhưng sự thật phũ phàng vẫn là mình thi trượt vào lớp 6 Toán 1. Không những thế mà mình còn bị xếp vào lớp 6C2. Tưởng như không còn gì tồi tệ hơn, thế nhưng hóa ra lại đéo phải.

Nói thêm về cái lớp 6C2 này. 6C2 là 6 Chọn 2, là một cái nồi lẩu mà nhà trường tạo ra để ném đủ loại học sinh hổ lốn vào. Thi trượt lớp chuyên? Vào 6C2. Học sinh cá biệt mà lớp chuyên đéo muốn nhận? Vào 6C2. Học sinh trái tuyến chuyển đến mà trường đéo biết xếp vào đâu vì hết mẹ nó suất rồi? Vào 6C2. Sĩ số lớp vì thế đông vãi cả cứt. Giáo viên phụ trách các bộ môn cũng là những giáo viên trẻ chưa có kinh nghiệm, hoặc giáo viên từ các trường ngoại thành mới chuyển đến (trường mình là trường điểm ở trung tâm).

Thế hóa ra lại hay vì học sinh 6C2 có rất nhiều đứa giỏi (tất nhiên trong đó có cả mình rồi, hi hi). Giỏi nhưng lại bị bọn học sinh cùng trường, kể cả lớp chuyên lẫn lớp thường coi khinh như chó ghẻ. Thế là không ai bảo ai, cả bọn chúi đầu vào học để cho bọn tiểu nhân củ cặc kia chúng nó biết thế nào là đẳng cấp học sinh giỏi trường làng, hoặc học sinh giỏi sa cơ lỡ vận. Quyết tâm hừng hực như biểu tình chống Trung Quốc lan mẹ cả sang giáo viên, vốn cũng không được xếp ngồi cùng mâm với bọn giáo viên lão làng ở trường. Có bao nhiêu phương pháp sư phạm vốn chỉ đang được chạy chế độ trial các thầy cô mang ra triển bằng hết. 

Kết quả đéo ai ngờ là trong kỳ thi học sinh giỏi quận Lê Chân năm đó, 6C2 giật được một loạt giải cao vãi cứt, trong đó có giải nhất môn... văn của mình (đề bài là phân tích bài thơ Nguyên tiêu của ông Minh Râu đấy các bạn ợ). Nói đéo phải mê tín chứ cái ngày nhận được thông báo đạt giải nhất văn của quận có lẽ là ngày trọng con bà nó đại nhất trong đời đi học của mình. Thằng mặt lồn hiệu phó vào tận lớp trao thưởng cho các em, phát biểu vung tí mẹt, ảnh chụp chí choách, địt cụ nó chứ hồi đấy các em mà đã biết uống bia hơi chắc nó cũng kéo ra quán thật. Tập thể thầy cô và các em học sinh lớp 6C2 mắt sáng long lanh nhìn về tương lai rạng ngời.

Thế nhưng địt mẹ đời lại không như là mơ các bạn ạ. Bọn diều hâu cầm đầu là thằng hiệu phó đã ngay lập tức đánh hơi ra mùi thịt sống. Hết năm lớp 6, một loạt giáo viên của 6C2 được cất nhắc lên làm giáo viên chủ nhiệm các lớp chuyên trong trường, theo đó là một cuộc tái định cư ồ ạt của những học sinh có thành tích tốt (tất nhiên trong đó có cả mình rồi, hi hi). Nhẽ ra đã đéo có chuyện gì nếu như mình được đi theo cô giáo dạy văn sang lớp chuyên văn, nhưng thế lồn nào mình lại phải đi theo ông giáo chủ nhiệm dạy toán sang lớp chuyên toán-tin hay còn gọi là 7T2. Cho đến giờ mình vẫn đéo hiểu sao giải nhất văn cấp quận lại bị xếp vào lớp chuyên toán, liệu ông cụ bà cụ nhà mình có tác động gì không?

Gớm cái địt cụ nó chứ sang lớp chuyên cái khác hẳn. Được chuyển ngay vào dãy giảng đường mới xây sạch sẽ khang trang, gạch hoa bóng lộn, quạt trần vù vù ôi chao là mát, chả bù với cái phòng học 6C2 tối tăm ẩm thấp nhiều lúc vừa học vừa bịt mũi vì mùi phân chuồng ở ngoài bay vào. Những tưởng có thể khôi phục lại tình yêu với môn toán, nhưng hóa ra đéo phải các bạn ạ. Lớp chuyên nên chương trình nặng vãi lồn, ông giáo chủ nhiệm cũ của mình lần đầu tiên được giao trọng trách dẫn dắt lớp chuyên ở trường điểm nên ra sức nhồi nhét. Học trên lớp chưa đủ, tuần còn phải đến nhà thầy học thêm 3 buổi nữa. Bài học thêm toàn lấy từ sách dạy toán của Liên Xô, nhìn đã muốn vãi mẹ nó cả cứt ra quần. Mỗi buổi phải giải mấy chục cái phương trình, rút gọn cả trăm cái biểu thức, trong tiếng xập xình uỳnh uỳnh của giàn loa hàng bãi Nhật xuỵn của hàng xóm. Dần dà mình đéo chịu được, rồi chán, rồi chính thức bắt đầu đấm cặc vào môn toán. Ngồi học mà đầu óc để đi đâu, chỉ muốn nhanh con mẹ nó lên rồi về lục mấy cái rương sách cũ của ông cụ. Có hôm đạp xe đi học thêm đến nửa đường mình quay mẹ về, vô tổ chức đéo chịu được. Được giao bài về nhà, mình đối phó bằng cách đi mua sách “Để học tốt Toán” – thật ra là sách giải bài tập toán trong sách giáo khoa (địt mẹ ông nào nghĩ ra mấy quyển sách này, thức thời nhưng cũng vô lương tâm vãi lồn) rồi cứ thế về mà táng vào vở. Kết quả là càng ngày càng xa rời toán học, nói văn vẻ là mình đã thành cái tập hợp rỗng mẹ nó rồi.

Ông chủ nhiệm biết nhưng cũng chẳng nói gì, vì bà cụ mình lúc đấy đã lên tới chức hội trưởng hội phụ huynh (cụ không làm thì còn đéo ai làm nữa). Mình cũng đéo suy nghĩ gì, vì lúc ấy đã vào tuổi choai choai, có nhiều thứ khác hay hơn để quan tâm, ví dụ như nhạc Backstreet Boys với cả Spice Girls chiếu trên Em Ti Vi, hệ điều hành Windows 95 cho phép xem ảnh nuy rõ ràng trung thực, đạp xe lượn hồ đi bám đuôi mấy em gái dậy thì sớm (địt mẹ ăn đứt bọn hot girl vú độn mồm mỏ vịt tóc củ hành bây giờ), hẹn bọn lớp khác cuối giờ ra sau trường tẩn nhau tranh giành lãnh thổ, rồi bắt đầu đêm nằm mơ thấy gái xong mộng tinh nhoe nhoét, vừa sướng vừa sợ. 

Nói tóm lại là đến lúc đó mình đã hoàn tất công cuộc đấm cặc vào môn toán. Và mình thấy cũng đéo đến nỗi tệ. Tưởng thế là hay, hóa ra đéo phải, vì đó chỉ là mở màn cho tấn thảm họa ở cấp 3 mà đến tận bây giờ thỉnh thoảng vẫn đi vào ác mộng của mình.


2 nhận xét: