Mình đéo thích học toán, từ nhỏ đến giờ đã vậy rồi.
Đéo phải
vì bản thân môn toán nó chán hay làm sao, mà vì một nhẽ đơn giản là mình đéo ưa
được đám thầy cô dạy cái môn này. Nói đéo phải mê tín chứ bi giờ nhiều đêm vẫn
gặp ác mộng phải đi thi toán, chứng tỏ vết thương tinh thần do môn toán gây ra
từ hồi mình còn nhỏ là rất nghiêm trọng và đéo có khả năng khắc phục được hoàn
toàn.
Lần đầu tiên mình được nếm mùi bựa của giáo viên dạy toán là
lúc lên lớp 3. Hồi đó đéo hiểu sao phụ huynh ai cũng muốn nhét con vào lớp
chuyên toán. Nhà mình không phải ngoại lệ, bà cụ sau bao nhiêu lần đến nhà thằng mặt lồn hiệu phó cũng xin được một suất cho mình ngồi học thử ở lớp 3 Toán 1
(3T1). Chủ nhiệm là cô Hài (địt mẹ tên với tuổi) - béo như lợn, chân tay tủn mủn thô kệch, tóc phi dê xoăn tít, trông bần tiện vãi cứt, dưng mà được phụ huynh và ban giám
hiệu rất rất tín nhiệm giao trọn công tác đưa các em lớp 3 thành thần đồng toán
học. Bà cụ nhà mình cũng muốn mình thành thần đồng toán học nên trước khi mình
vào lớp cũng có qua nhà cô Hài để nhắn gửi cô. Lúc cụ về mình hỏi chuyện, cụ chỉ
bảo “Bà này vừa tiếp phụ huynh vừa xem phim chưởng bộ Hồng Kông”. Vãi lồn.
Nói đéo phải mê tín, ngay ngày đầu vào lớp mình đã suýt nữa
đái mẹ ra quần trước phương thức sử dụng bạo lực cách mạng của cô Hài mặt lồn
mê chưởng bộ Hồng Kông. Nói chuyện riêng trong giờ: phi thước kẻ vào mặt. Không
tập trung nghe giảng: đáp phấn vào mặt. Không nhớ bài: thước kẻ gõ vào đốt ngón
tay. Cô Hài lúc nào cũng bực bội khó chịu như đang bí đái bí ỉa, còn bọn trẻ
con thì thành những cái bao cát cô trút giận. Đéo có giờ nào mà không có một đứa
ăn đòn xong ngồi khóc thút thít, mắt sưng húp. Tất nhiên là mình chẳng học được
cái lồn gì vì cứ đến giờ là nơm nớp không biết bao giờ bị hỏi thăm.
Thế rồi ngày đó cũng đến. Mình vẫn còn nhớ đó là một ngày hè
nóng nực, cô Hài đang giảng bài tự dưng rú lên như chó dại "Nó có chịu nghe đâu" rồi phi huỳnh
huỵch như trâu húc mả xuống chỗ mình ngồi, xách tai kéo ra ngoài cửa rồi vất
mình cái bịch như vứt con chó. Cái sự học thử ở 3T1 kết thúc với hai đầu gối
trày xước và cái ngòi bút tõe ra làm đôi, cùng với một bài học về sử dụng bạo lực
trấn áp bọn bất đồng chính kiến.
Ra khỏi 3T1, mình xuống 3T2 học trong sự thất vọng tiếc nuối
của ông cụ bà cụ. Cô chủ nhiệm lớp này nhìn như ca sỹ Ái Vân, tính tình xem ra
cũng dễ chịu. Mình yên tâm học hành, dần dần lọt vào top học sinh giỏi của lớp,
lại đi học thêm đầy đủ ở nhà cô, mỗi sáng chứng kiến cảnh anh chồng cô quần đùi
áo ba lỗ ra ngoài mua bát phở với cốc sữa trứng cho đứa con gái cô nó điểm tâm
(con bé này được nuôi tốt nên phát triển hơn tuổi, bằng tầm tuổi mình mà tí nó
đã nhú hi hi). Tất cả tưởng như khôi phục lại tình yêu của mình với môn Toán.
Cho đến hôm có bài toán khó quá đéo biết giải dư lào, mình mới cầu cứu ông cụ.
Ông cụ ngồi vò đầu bứt tai cắn quản bút mất một lúc mới xong. Mình chép bài giải
vào vở và tự tin mang đến lớp.
Thế đéo nào cô chủ nhiệm lúc chấm bài lại kêu sai mới điên.
Sai là sai thế nào, so kết quả với những bọn khác thì có khác đéo gì đâu, khác ở
mỗi cách giải bài. Mà xem ra ông cụ mình giải toán còn ngắn gọn rõ ràng hơn
so với bố mẹ anh chị nhà bọn kia. Sai là sai thế cặc nào. Nói sai khác gì bảo
ông cụ nhà mình dốt toán à.
Mình bảo vệ thành quả của ông cụ vô cùng quyết liệt, quyết
liệt đến mức cô chủ nhiệm đập bàn quát tháo ầm ĩ và yêu cầu mời phụ huynh đến
nhà. Với ông cụ bà cụ nhà mình thì đây là một cú sốc vì trước nay mình được tiếng
ngoan hiền đéo bao giờ làm cái gì sai với 6 điều Bác Hồ dạy. Hôm ông cụ bà cụ đến
nhà cô mình cũng đi theo nhưng chỉ được đứng ngoài. Đéo biết cô nói với phụ
huynh cái gì mà sau đó hai cụ bắt mình quán triệt là không bao giờ được nói cô
giáo sai, và giải toán thì luôn luôn phải giải theo cách của cô giáo. Mình lờ mờ
nhận ra đây là một hình thức trấn áp bọn bất đồng chính kiến khác, không có phi
thước kẻ vào mặt, xách tai ném ra cửa nhưng hiệu quả thì không kém. Ông cụ chắc
là cũng tức bỏ mẹ nhưng tính cụ vốn hiền, cụ chẳng muốn kích động thêm thằng
con làm cách mạng.
Kể từ sau hôm đó mình những chỉ muốn đấm cặc vào môn toán. Rất
may là toán tiểu học chưa có gì phức tạp nên kết quả học tập của mình vẫn khá
khả quan. Cô giáo chủ nhiệm của mình từ lớp 4 đến lớp 5 may mắn thay lại là một
người rất tốt.
(chưa xong)
Anh viết hay thế
Trả lờiXóa